Thứ Năm, 6 tháng 8, 2009

Áp lực từ nhiều phía


Đang cảm thấy rất là không muốn quan tâm đến cái gì. Còn 4 ngày nữa để ôn thi và sau đó còn 4 ngày để chơi nốt vụ hè. Có lẽ không có lúc nào cái cảm giác phân vân khi đang đứng ở giao lộ lại rõ ràng và dằn vặt dữ dội như lúc này. Đủ thứ chứ, dài hạn như sự nghiệp, tình cảm, gia đình, bạn bè, ngắn hạn như trả nợ môn như thế nào, học tiếng Anh ở đâu, rồi thì, còn mấy ngày cuối hè, dùng chúng thế nào. Nói vui vậy chứ những cái ngắn hạn toàn cái vớ vẩn, những cái dài hạn thì toàn cái đau đầu tưởng chừng vô phương cứu chữa. Ờ thì cũng chẳng phải lần đầu tiên và chắc cũng chẳng phải lần cuối cùng nhắc nhở bản thân rằng cuối cùng chính mình sẽ phải đưa ra sự lựa chọn, nhưng mà, ở giao lộ, có thể sẽ là 1 đi không trở lại. Khó chứ, đời người nào có phải ván cờ, sa cơ thì xí xóa.
Hầy. Nói gì thì nói, con người là tổng hòa các mối quan hệ xã hội, triết học thì như thế, còn áh, giống như là, hiệu ứng con bướm ý, biết đâu quyết định của mình, ví dụ, là sáng mai sẽ đi mua rau muống về ăn lại có thể gây ra thế chiến thứ 3 chẳng hạn. Càng nói càng thấy vớ vẩn nhưng để thấy rằng, giao lộ nó đang rất là dằn vặt mình. Hề.
Nhiều tiền không chắc đã tốt, ít tiền không chắc đã không tốt. Ví dụ thế, hoặc, biết nhiều quá có khi lại chết sớm, ngu si có khi hưởng thái bình. Lại có cái chuyện, được mất dương dương người tái thượng, khen chê phơi phới ngọn đông phong. Nói lảm nhảm để thấy rằng, đời chẳng biết thế nào mà lần. Có khi cứ kệ xác nó lại hay. Tuy nhiên, mình lại muốn mình là một người đàn ông "tương đối" có trách nhiệm, vì thế mình cũng không thể kệ xác được. Vậy, làm thế nào bây giờ?
Nói vậy để thấy rằng rất là dằn vặt. Liệu, có ai hiểu được, mình đang cố gắng thế nào nhỉ? Hoặc liệu, có phải mình đang tự hiểu lầm mình không?
lảm nhảm một hồi cũng chẳng đi đâu vào đâu. Thèm được như hoa Bồ công anh, bị cơn gió thổi một cái, tung vào trong gió và tan biến. Tất nhiên, tôi thèm cảm giác đó nhưng tôi cũng yêu cuộc sống của tôi, tôi yêu ba mẹ, tôi yêu bạn bè tôi và "các" người yêu tôi ( yeah ), ý tôi là tôi cũng không muốn tan biến, tôi chỉ thèm cảm giác đó thôi, vào bây giờ ý, mà thật ra là vài năm rồi. Hì hì, ngay bây h, muốn được ôm ông già, ôm bà già, ôm Dương, ôm Thành, ôm Tuấn Quỳnh, ôm Vân, ôm Thủy, ôm Diệp, ôm Mai, ôm Thu Anh, ôm Tú, ôm Tôm, tạm thời thiếu một vài người đang thấy ghét và phải nói là muốn chửi "địt mẹ thằng Hà"..... Hô hô. Lâu rồi mới viết cái gì độ nhảm cao đến thế.
@Núi + Ngân: trẫm cảm thấy bị hai ngươi bỏ rơi và đang rất là zỗi :))

4 nhận xét:

PAINT - PON - 6761 nói...

Đừng dzỗi ý >:D<

lotterite nói...

hơ, nói giống hệt mình :-ss
@Kàokào: Có khi ôm ai thì cứ ôm luôn mà chửi ai thì cũng chửi ngay anh ạ :D

Phương Mai nói...

Ngân vừa sáng đưa đi ăn sáng mà đã rỗi, bó tay.

tình hình là ý, thấy ko thể là Bồ công anh đc đâu?vì với thể trọng như thế, phải gió Úc may ra mới thổi được.hihi...^_^

được ngày mát trời hay oi quá mà viết dài thế?

Unknown nói...

Ước mơ là hoa dẫu sao cũng còn tượng trưng cho cái đẹp, có tí khí khái! B-)
Đâu như mình thích là gió, gió vô hình. Đi đâu không ai hay, đến đâu không ai biết, chẳng lưu luyến vấn vương với ai :">