Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

Những ý nghĩ hằn học

Chuyện kể rằng ...




Những người da đen nhập cư phải ngủ trong những chiếc túi ngủ tại những khu phố ổ chuột đem thứ bột mì rẻ tiền trộn lẫn với những thực phẩm được chính phủ tiếp tế nướng lên thành một thứ bánh người ta quen gọi là Pizza...Và giờ đây, nó xuất hiện ở Việt Nam trên những bàn ăn đẹp đẽ, là món ăn sang trọng dành cho những người có tiền và muốn khám phá ẩm thực Âu Châu ...

http://img138.imageshack.us/img138/6584/img4253nh8.jpg

Chuyện kể rằng ...




Chiếc bánh Pizza bay sang nước Ý và trở thành 1 món ăn nhanh phổ biến của công nhân, thợ quét vôi vì nó rẻ tiền và đủ chất dinh dưỡng . Một cơ sở sản xuất Pizza lớn của Ý đã đặt hàng Honda sản xuất 1 loại xe máy tay ga, máy khỏe, gầm cao, yên lớn, có thể vượt qua những con dốc dễ dàng, có thể chở được nhiều Pizza cho nhân viên giao bánh. Đó là chiếc xe SH, biểu tượng của sành điệu, chơi bời của dân chơi Việt.

8 nhân viên giao bánh

Đội ngũ giao Pizza đông đảo


Chuyện kể rằng ...




KFC mở ra những quầy hàng di động phục vụ món humberger, gà rán, khoai tây chiên ...tại nhà ga, trường học, những điểm đông người dành cho những kẻ ít tiền bạc và ít thời gian. Họ ăn humberger trên đường tới trường, tới chỗ làm thêm hay trên những chiếc ghế đá công viên sau 4 tiếng nhổ cỏ đầy mệt mỏi ...Món gà rán và humberger là biểu tượng của những người thành đạt, nhiều thời gian, sành ăn uống tại Việt Nam ...


Chuyện kể rằng ...



Người ta nhìn thấy những cô chiêu cậu ấm trên những chiếc xe SH bòng bẩy không đi giao Pizza, mặt mày hớn hở vênh vang. Người ta nhìn thấy những người ngồi ăn pizza trong những nhà hàng sang trọng mà không mang theo 1 chiếc túi ngủ nào cả. Người ta nhìn thấy những người nhiều thời gian và tiền bạc đang ăn món gà rán, khoai tây chiên. Người ta nhìn thấy cả một thế hệ người Việt cho là mình sành điệu và văn hóa ...

Chuyện kể rằng ...


Nguyen Hien ( N0sta_gxj)


Trần Minh Phương bình luận: bỏ ngoài cái chuyện nguồn gốc của pizza khá là vô căn cứ thì mình cũng chia sẻ những hiểu biết về KFC, SH của cái bạn này. Nhưng vậy thì sao? Người viết ra cái bài trên này muốn tỏ ra rằng mình trên tầm người khác. Sự thực thì ngoài thể hiện cái tôi ra chẳng nói lên gì. Tầm suy nghĩ của bạn này không qua được cái tầm ngọn cỏ. Hơi ngu là đằng khác.

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

:D

Chẳng biết nói gì. Có mấy thứ linh tinh. Nghĩ ngợi nghĩ ngợi. Haizzzz.

Update: I'll say sorry to you, if it needed. Có một số thứ, không phải bạn không biết nhưng cần có một cái gì đó để bạn thực sự hiểu. Bây giờ thì tôi đã hiểu. Vâng, quá nhiều thứ vô nghĩa ở ngoài kia và tôi càng hiểu ra rằng tôi đang có gì.

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2009

Yes, I love that!!

Rườm rà đám cưới quê ngày nay

Mỗi lần đi ăn cưới về, mẹ tôi thường nhận xét: “Trước kia, việc cưới xin phải lo sao giữ được "nếp nhà" ấm cúng, đem lại hạnh phúc cho dâu rể và chu tất trong mối quan hệ họ hàng... Còn bây giờ thì nặng về hình thức quá”.

Chẳng riêng mẹ tôi, xem ra nhiều người cũng có nỗi băn khoăn đó. Việc cưới, cỗ cưới xưa ở nông thôn chỉ cần có con lợn, vài chục cân gạo nếp là xong, còn ngày nay "bung ra" theo lối thị thành, cỗ bàn đủ món; nhiều khi còn đặt cỗ ở nhà hàng, tiệc mặn tiệc ngọt đủ thứ, sinh ra sự xa xỉ. Những khách dự đám cưới đều chúc mừng hạnh phúc cho cặp uyên ương bằng “phong bao” hàng trăm nghìn đồng. Vợ chồng tôi có ngày nhận được bốn giấy mời (con của bạn thân bên chồng, bên vợ rồi các cháu trong quan hệ gia đình) thường gọi đùa là “phiếu ăn cơm giá cao”, hay “thiệp… moi”… Hàng tháng, tính sơ sơ cũng có ba, bốn đám cưới mời, tiền mừng ít ra cũng phải bốn, năm trăm.

Ý kiến của bạn về vấn đề này xin gửi đến Diễn đàn Dân trí qua địa chỉ e-mail:thaolam@dantri.com.vn

Là người dân nông thôn, làm nông nghiệp, tưởng như thế cũng đã “nặng gánh” lắm rồi, nhưng xem ra so với nhiều người - những bạn bè là công chức - có nhiều mối quan hệ trên dưới, dọc ngang, số lần được mời đi dự đám cưới và số tiền mừng lên tới hàng triệu mỗi tháng. Xem như vậy mới biết “hủ tục” cưới xin ngày nay đâu có thua kém thời xưa, mà ngược lại còn tốn kém hơn vì cái mốt đua đòi hiện đại không những làm khổ cho “người trong cuộc” mà còn làm phiều lụy nhiều người khác vì cái trò “trả nợ miệng” và các mối “quan hệ”.

Ông hàng xóm của tôi phàn nàn: Chỉ là chỗ quen biết sơ sơ thôi, cũng được ông nọ, bà kia "trân trọng kính mời". Không đi thì ngại bị mang tiếng là ít giao lưu, quan hệ, hoặc ngại làm "xấu mặt người mời". Ði thì phải có tiền. Người có thu nhập còn đỡ, nhiều người lương thấp mà cứ phải tiếp tục “giao lưu” theo kiểu như vậy thì mệt quá.

Ở quê tôi bây giờ nhà hàng mọc lên như nấm. Các “chiêu” cạnh tranh được khai thác triệt để, quảng cáo ồn ã... Có thời điểm “mùa” cưới, khách hàng phải đăng ký xếp hàng trước hàng tháng, nhất là những nhà hàng, khách sạn có thương hiệu. Người nhà quê nghe đến giá tiền mỗi mâm cỗ có giá bạc triệu, xót lắm, vì thấy quá lãng phí.

Nếu cứ tính “lượng cỗ” ấy, so với cỗ ở quê - có giá thành đắt hơn gấp đôi. Nhiều đám đạt "kỷ lục" tới vài trăm mâm, chi phí tới hàng trăm triệu đồng. Ăn cỗ cưới thời nay, “uống nhiều hơn ăn”, “thưởng thức bằng mắt” là chính, nên hầu như cỗ các đám cưới đều dư thừa, lãng phí. Mỗi lần đi ăn cưới về, mẹ tôi lại chép miệng: “Nhiều người hiện còn đang thiếu đói, không có mà ăn, thấy thức ăn thừa thãi ở đám cưới, mẹ nhìn thấy mà tiếc quá. Thật là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra!”

Cỗ cưới ngày càng đua theo “mốt” với các món ăn mới lạ. Số tiền mừng, vì thế, cứ nâng dần lên theo giá thị trường: 50 nghìn đồng rồi đến 100 nghìn đồng, 200 nghìn đồng, 500 nghìn đồng… và rồi sẽ còn leo thang đến mức nào nữa đây?

Nhân dịp cưới xin con cái, cũng không ít người có chức có quyền muốn thông qua việc vui của con để thu lời “chính đáng!”. Mỗi đám cưới lớn đến vài trăm mâm cỗ thì số tiền thu về lên đến hàng trăm triệu đồng !

Lại có chuyện muốn “bằng anh bằng chị”, nhiều gia đình thuộc diện khó khăn, thậm chí không lo nổi việc học hành cho con cái, nhưng khi cưới vợ cho con, cũng gắng đầu tư “hết số” với năm, bảy chục mâm, chẳng chịu thua kém ai. Rồi sau đó nai lưng ra trả nợ hàng năm trời chưa hết.

Có đám cưới con của một vài công chức địa phương và một số người có “máu mặt”, tuy không “quy mô” như thị thành, nhưng giờ cũng lên tới hàng trăm mâm. Nhà không có sân rộng thì có thể nhờ cả sân nhà hàng xóm, hoặc mời theo giờ để đón khách. Bên cạnh các dịch vụ chụp ảnh, thuê váy áo, trang điểm cho cô dâu chú rể, có đám cưới còn thuê cả dịch vụ nấu ăn ở phố về.

Từ chuyện cưới xin, nhiều gia đình lâm vào tình trạng bố mẹ và con cái to tiếng với nhau vì tiền mừng cưới của con - bố mẹ đã cầm và chi tiêu hết rồi - giờ “cột” trách nhiệm cho con cái phải “đi trả nợ” dài dài.

Tôi có một đứa cháu lớn chuẩn bị lập gia đình, vợ chồng chú em tôi (cả hai đều là công chức ở tỉnh) mời mẹ cùng chú ruột và vợ chồng tôi ra chơi để bàn việc cưới hỏi cho cháu. Danh sách dự kiến mời khách dự cưới của vợ chồng chú em tôi, ngoài người thân “ba bề bốn bên”, cùng hai bên nội ngoại của bố mẹ, thông gia rồi khách cơ quan đoàn thể, bè bạn của vợ, của chồng, của con... lại còn bao nhiêu chỗ quan hệ, giao lưu khác... dài dằng dặc, vị chi có đến bảy trăm người - tương ứng với hơn một trăm mâm cỗ cưới.

Mẹ tôi ngồi nghe rồi lên tiếng:

- Không muốn là người bảo thủ, lạc hậu, nhưng theo mẹ thế này, những chỗ thật thân tình thì các con hãy mời. Người ở xa, già cả, đau yếu, thay cho việc mời, các con nên “báo hỷ” cho chu đáo. Những bậc ngang hàng với bố mẹ đến dự, các con lưu ý đón tiếp cho phải phép. Chớ vì việc vui của mình mà để mọi người phải nghĩ ngợi, lo lắng về độ đường, thái độ cư xử cũng như tiền bạc. Theo mẹ, cốt làm cho đúng tập tục, lễ nghi sao cho trang trọng, vui vẻ, tiết kiệm. Chuyện trăm năm chớ nên ganh đua và đừng để mang tiếng lấy việc vui để trục lợi.

Vợ chú em tôi chừng như còn băn khoăn:

- Chúng con thấy khó quá, vì có nhiều chỗ chúng con ngại từ chối. Trước đây họ đã mời mình rồi, vả lại lo các cháu tủi vì thua chị kém em.

Mẹ tôi ôn tồn :

- Khó hay không là ở các con, nếu cứ mời dự cưới theo kiểu “đòi nợ” như vậy thì mẹ cũng chịu. Các con có dứt khoát bỏ qua những điều băn khoăn ấy thì hãy mời mẹ, chú và anh chị ra đến đây để bàn, không thì tùy các con vậy ?

Ông chú tôi đỡ lời:

- Mẹ cháu nói đúng đấy ! Chú cũng tán thành việc cưới hỏi cho đúng tập tục, tập quán, thực hiện theo nếp sống văn hóa mới, như ý kiến của mẹ cháu, không để việc vui trở thành nỗi lo lắng, gánh nặng cho mỗi gia đình và mọi người.

Tôi vỗ vai đứa cháu (sắp làm rể):

- Ý kiến bà và ông bàn, cháu thấy thế nào ?

Chàng rể tương lai khôn ngoan:

- Vâng, cháu cũng thấy các cụ dạy là đúng, tổ chức cưới "to" vừa phải thôi... cho hai gia đình đỡ phải lo lắng nhiều.

Qua việc cưới hỏi của đứa cháu, tôi cứ suy nghĩ, ngẫm ngợi về những lời khuyên chí lý của mẹ tôi và nhận thấy, việc cưới hỏi thời bây giờ có điều còn lạc hậu hơn... so với thời “các cụ ngày trước”. Vẫn biết những gương sáng thực hiện nếp sống mới trong việc cưới xin đã thấy xuất hiện nơi này nơi nọ, nhưng chưa nhiều, chưa tạo thành “dòng chảy"” phổ biến trong xã hội ngày nay.

Ngô Quyết

Đông Anh-Hà Nội

LTS Dân trí - Cưới xin là chuyện hệ trọng của đời người, cần tổ chức sao lịch sự, ấm cúng để lại ấn tượng tốt đẹp cho cô dâu chú rể cũng như hai họ và những bạn bè thân thiết.

Tùy theo hoàn cảnh cụ thể, nên tổ chức sao cho phù hợp. Không phải là đám cưới to tát, sang trọng mới đem lại hiệu quả mong muốn. Cái quan trọng là tấm lòng chân thành và thái độ trân trọng của cả chủ và khách vốn là những người thân thiết, quý hóa nhau, coi đây là dịp họp mặt vui vẻ để chúc mừng hạnh phúc tốt đẹp cho cô dâu chú rể; ngoài ra không có mục đích nào khác.

Một đám cưới mang nét đẹp văn hóa thời nay hoàn toàn xa lạ với chuyện cầu lợi, thích phô trương khoe khoang hoặc chỉ là để “trả nợ miệng” cho nhau.

Những chuyện tổ chức đám cưới rườm rà, tốn kém, được phản ảnh trong bài viết trên đây là những “hủ tục” của thời nay mà mọi người nên tránh.

Cục cứt cần giật nước

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiLo5inFVMr28rXhIb54-5r5rxYCFmBGH_Vp-gbFxm-nBXt1Xeif_Vodw1hbYpEBEn1076oxYITq8dC8cd2gylwizkxWBrHIhWgywgZO-_8NAD7cvv1RVpC-gzlCT020EI6qiMQB2BfDa0/s512/DSC02774.JPG
Nhiều khi tao đéo hiểu một người cần bao nhiêu cơ hội để vươn lên. À thật ra là, tao đéo hiểu là một con người có bao nhiêu cơ hội để vươn lên.
Nói đéo gì thì nói, tao thấy xã hội thật kiên nhẫn với mày. Tao thì hết từ lâu rồi. Đéo hiểu sau này, mày làm nên cơ nghiệp rồi quay lại nhìn nhận những thằng khinh mày như một cục cứt, như tao, như thế nào nữa. Nghe bao nhiêu chuyện, kể cả không phải từ cái mồm mày, thì tao cũng biết đó chính là mày. Bởi vì một thằng như thế, thì đéo thể ai khác ngoài mày cả. Địt mẹ chứ ngày xưa cũng đâu có đến nỗi nào. Tao vẫn nhớ hồi lớp 2 lớp có 3 đứa giỏi nhất lớp thì có 2 đứa là tao với mày. Rồi đến hết cấp 1 tao với mày vẫn luôn ở trong đội tuyển ôn luyện học sinh giỏi ( mặc dù mày đéo đi thi còn tao đi thi cái khác ). Cấp 2 cũng suýt chút nữa học cùng lớp. Mà đm mày cũng chuyên này chuyên kia như ai. Còn bây giờ thì sao?
Tao cũng thấy tao hơi bị hèn khi chui vào đây chửi mày mà đéo đưa cho mày đọc. Nhưng cũng chả sao. Với mày tao đủ cả rồi. Khuyên có, chửi thẳng vào mặt có, tha thứ có, đm mấy lần luôn, rồi lại khuyên, lại chửi, đến nỗi bố mày còn viết riêng 1 bài hát về mày. Đéo mẹ. Chả sao.
Nhiều khi nghĩ thấy mày cũng tội. Mày có 1 gia đình thật là vcl và ngoài ra có 1 bà bác cũng thật là vcl. Nhưng thế thì sao? Chả sao. Chả phải lý do để cho mày thành 1 thằng xã hội vô thừa nhận như bây giờ.
Đm. Trong 1 phút lòng thương người của bố mày trỗi dậy. Nhưng mà tự dưng nó hết rồi. Không phải hết thương người, căn bản ngồi thương mày 1 hồi, lại thấy mày đéo đáng được thương. Mày thật là vcl.
Bố đi học.

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

Quả nhiên là một đất nước khó sống**

**Không phải Việt Nam

Nhân chuyện chặn facebook, thấy đất nước này thật là nhiều rủi ro không thể nào đoán trước. Không biết bao nhiêu trang mạng, tin tức, diễn đàn trong nước mới thêm chức năng kết nối với facebook thì đùng 1 cái nó bị chặn. Thế là coi như toi công. Cũng đếch hiểu là đăng quảng cáo trên facebook có mất tiền không. Nếu là pay per click chắc còn đỡ chứ thuê theo thời hạn thì coi như tiền bị vứt rồi còn gì?
Kế đến phải nói đến: Tại sao phải chặn?? Facebook lớn mạnh quá nhanh trong cộng đồng người dùng nước này. Và trở thành 1 cổng thông tin cực kỳ đông người theo dõi, tốc độ trao đổi cực kỳ nhanh ( ví dụ như vụ giải Esport :)) ). Tất nhiên là nó dần trôi ra ngoài khả năng kiểm soát của cơ quan quản lý ( thực ra ngay từ đầu đã không nằm trong khả năng quản lý của họ, nhưng lúc đầu không cần quản lý ) và rồi .... Boom... Cái gì không quản lý được thì cấm. Rất .... :))
Nhân đây nghĩ sang truyện khác. Để thấy rằng giỏi như Bill Gate hay Sergei Brinz với Lary Page mà lập nghiệp ở đất nước này, thì đến giờ này, chắc chẳng khá hơn được mấy thằng chủ quán net. Vì, khi mà họ lớn mạnh đến mức tài sản cá nhân lớn đến mức gấp đôi gấp 3 lần cả nước làm việc mà không ăn kiếm ra trong 1 năm thì không lý gì người ta có thể kiểm soát được họ, nên chẳng lý gì không dập bỏ trước khi ngoài tầm quản lý, thật ra từ quản lý hơi bị sai, phải dùng lại từ kiểm soát. Câu chuyện cũng thế thôi.
Oh yeah. Quá chán và thất vọng.

Chuyện sau đây không liên quan, coi như là ngoại truyện.
Tình cờ hôm nay xem TV Việt Nam thấy chất vấn Quốc hội có đoạn về "ngắn ngừa nội dung xấu từ internet" có ông Bộ trưởng bảo là, đại loại là, giáo dục tư duy tiếp nhận thông tin gì gì, kiểu như ngăn cản không phải là cách, mà dùng lý lẽ, các thứ, đại loại, đcm đéo nhớ, nhưng đại loại thế, để thuyết phục người tiếp nhận thông tin.... xin lỗi là không nhớ rõ thật ... nhưng mà đm buồn cười vcl. Đúng lúc mình đang lọ mọ vào facebook mới chết. =))

Từ ngày thấy cái Ad đòi thả mấy bạn Rân Trủ là mình biết có ngày này rồi. Đéo mẹ nhưng mà cái facebook cũng hay mà, đang dùng quen. Đéo mẹ.

@Ngân, Bích, Oanh: anh nói thật, các em có khi nên chọn nghề khác. Anh chả tin các em có thể viết được cái mà bọn em muốn viết.


_______
ĐM, đến hẹn lại lên. Mệt mỏi xì chét vcl.

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2009

notitle

-Why am I different from others?
-Why do you have to be like others?

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2009

Nụ hồng hờ hững

Để tạm đây, viết sau

Cuộc đời vẫn thế, dẫu biết em không yêu anh
Mà lòng vẫn nhớ, vẫn níu yêu thương mong manh
Một bờ cát trắng chỉ để anh ghi tên em
Trái đất cô đơn mưa giông
Mình anh ngồi ôm nhớ mong.

Nụ hồng thứ mấy, dưới bước chân em đi qua ?
Cuộc tình thứ mấy, đến lúc em trao cho ta
Làm người khách cuối, tễn bước em trên sân ga
Để dấu yêu kia phôi pha
Đành thôi từ đây cách xa

Xin chào em trong cơn mê này
Bao niềm đau trên môi em cười
Như vầng trăng soi chung bao người
Từng tiễn đưa, từng chiếc hôn
hờ hững qua đây.
Xin chào nhau trong yêu thương này
Em còn đi trong cơn mê đời
Xin tình yêu đưa em quay về
Đừng dối gian, để trái tim được phút yên vui

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2009

Nhớ

Viết xong cái bảng này, chả hiểu một tẹo nào. Nhớ lắm.

Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2009

Thứ Tư, 9 tháng 9, 2009

Thư riêng có thể công bố

Em định viết thư cho thầy từ lâu lâu rồi cơ mà cứ lần lữa thành ra lại lâu ơi là lâu. Đang nghĩ bảo dạo này không thấy thầy ở trường thì sáng hôm qua chạy qua chạy lại lại gặp thầy.
Sang năm cuối thấy việc học hành cũng khá là nhẹ nhàng nên có thời gian tập trung nghiên cứu mấy cái thứ khác ngoài sách vở mới cả ra ngoài ngó nghiêng tích lũy kinh nghiệm.
Hôm trước em cũng đi với bộ môn Cầu Hầm một bữa kiểm định cầu Vĩnh Tuy. Công nhận là cái nghề này vất vả thật. Trời nắng trang trang, mồ hôi chảy cay xè mắt mà mấy thầy trò vẫn cứ vác gương vác máy đo đo đếm đếm, đến lúc mà nhìn vào máy hoa cả mắt thì mới nghỉ. Kể ra thì nghề nào cũng vất vả cả nhưng mà gì chứ Công trình là nghe đã khiếp rồi. Hiện tại cũng chẳng biết về sau ra làm rồi thế nào nhưng cũng may là em cũng có tí gọi là say mê cái nghề này nên cũng không thấy ... sợ lắm, và cũng rất là hăm hở.
Hì hì. Chả là viết thư tâm sự với thầy tí. Như đã nói ở trên là em định viết thư lâu lâu rồi nhưng mà cứ ngại ngại nên bây giờ mới viết. Tiện thể khoe thầy thêm tí ảnh iếc vụ hè em đi chơi. Tiếc là đợt thi xong không kịp vào Nha Trang mà cuối cùng hết hè tại nhà có tí việc nên cũng chả kịp vào Nha Trang bữa nào chơi.

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgYPf3afe8mO3UDVtDBzL2JyxT9T5VQj3DD-UVpLm9gfSY8BqhOa5xNClcoIy8xos_cML35DRhYzBTQ1dltSU2v31bnVIAgDA1HoA0f9zxDN-MmE2vvGg555Q5N03x39vxUqdDy1d_pwFM/s512/IMG_9714.jpgMường Lát :D
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiRUBG4bwjQPHSyUx9mYm_HdTj2BNnUVT76UHHO0smPisfbfMNMB0KdRtcdHF3uMiftnglSF0RrFbwmIsFeliN55vROEd_on-Lio4INOJCFabseoHJakwuoZGCyOv-TXQyFAsppdndbL7g/s640/Coto4life%20087.jpg Cô Tô

Thế thôi, thỉnh thoảng có gì hay hay em lại viết thư cho thầy tiếp. Chứ ở trên trường cứ chạy qua chạy lại cũng ít gặp mới cả có gặp cũng chả có thời gian nói gì mấy. Kỳ này bao giờ em nhận học bổng thầy trò ta đi uống cốc bia phát. :D
Àh, tí em quên, thỉnh thoảng thầy có đi công trình nào hay hay thì thầy ới em đi với thầy nhé, gần thì ok luôn mà xa mà đi ngắn ngày cũng ok tiếp ý ạ.

Em chào thầy!

Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2009

Câu chuyện về làm ơn mắc oán

Vừa làm việc ngu xuẩn nhất trong 1 năm trở lại đây. Thấy cũng đáng ghi lại, nhưng mà h muộn rồi nên đi ngủ cái đã.
Nào thì tiếp. Nói chung thừa nhận mình có phần vô ý, nhưng mà hai cái người kia cũng nên thừa nhận là họ cũng nên chịu phần lớn trách nhiệm trong vụ việc này, thay vì tỏ ra là người phải cam chịu còn mình là kẻ hủy diệt thế giới.
Câu chuyện về việc muôn thuở: "không biết dùng thì đừng có mua mac" cứ lặp đi lặp lại. Tại sao bạn tôi toàn một lũ học đòi và lười biếng thế nhỉ. Ý mình là, một số, và về vấn đề mua máy mac. Tất nhiên là, cũng có đứa này đứa khác nhưng mà đa số bạn mình mua máy mac đều là như vậy cả. Chán òm và bực mình.
Vậy thôi. Dạo này đang say nghề. Thật ra, đang định viết một cái bài tên là "con mắt người trong nghề", nhưng mà thôi, bây h lại bận rồi.

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2009

Mất gì không thử?

Nhiều khi toàn những thứ không tưởng nhưng lại chẳng mất gì để không thử. Chỉ cần vượt qua Ngại và Lười, nó có thể mang lại những trải nghiệm thú vị. Tất nhiên, một khi đã thử, đều kèm theo ước vọng về một cái gì đó, nhưng kể cả không được cũng vẫn không mất gì. Mai, mai nhé. Mai photo chứng thư nhân dân.

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2009

Thứ Hai, 17 tháng 8, 2009

HTC

http://wiki.xda-developers.com/images/HTC_Alpine_01.jpg

Kính chào quý công ty.
Tôi là Trần Minh Phương, hiện là sinh viên năm cuối ngành Cầu đường của Đại học Giao thông vận tải Hà Nội. Mặc dù chuyên môn không liên quan nhiều đến hãng nhưng từ lâu tôi đã ham mê công nghệ và đã dùng qua rất nhiều điện thoại, trong đó có một số mẫu sản phẩm của công ty như Alpine, Blue Angel, Universal... Trong thời gian qua, tôi nhận thấy Việt Nam là một thị trường tiềm năng đối với các sản phẩm công nghệ viễn thông nói chung cũng như các sản phẩm của công ty HTC nói riêng, tuy nhiên trên các phương tiện thông tin đại chúng như báo viết, báo mạng thì các bài review về máy điện thoại di động đa số là dịch từ báo nước ngoài, do những người ít có hiểu biết về điện thoại di động dịch nên thường không chuẩn xác hoặc thông tin không rõ ràng.
Vì vậy, tôi cảm thấy rất quan tâm đến công việc thử máy, kiểm tra máy cũng như review sản phẩm hoàn chỉnh các sản phẩm công nghệ viễn thông, đặc biệt là về điện thoại di động của HTC. Một phần đó là đam mê và sở thích của tôi, phần khác vì tôi thấy điều đó có thể giúp ích cho hãng trong việc đánh giá phản hồi của khách hàng về sản phẩm, giúp ích cho người mua lựa chọn sản phẩm trước khi mua.
Tôi viết thư này, mong công ty có thể cho tôi biết về công việc thử máy của hãng, điều kiện để có thể làm công việc đó. Tất nhiên sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể được làm công việc đó, với sự am hiểu của tôi về điện thoại công nghệ cao, tôi có khả năng đánh giá sản phẩm theo thị hiếu, nhu cầu của người dùng Việt Nam và báo cáo đầy đủ với công ty hoặc viết những bài giới thiệu sản phẩm mới ra mắt... Ngoài ra tôi cam kết thực hiện đúng những yêu cầu, quy tắc của công ty về công việc này.
Rất mong nhận được phản hồi của công ty.


Sáng nay phản hồi rồi. Nói điện thoại nhiều vãi hàng. Họ bảo là khi nào có máy test sẽ gửi nhưng thường rất hiếm bởi ở mỗi nước chỉ có 1 2 chiếc. Hí hí.

Chủ Nhật, 16 tháng 8, 2009

Cổ điển

Cái này, ở làng Đại Đồng, ở Hưng Yên ý, được lên Thời sự vì gìn giữ được nét kiến trúc cổ. Cái cầu này thì đẹp rồi, hàng trăm năm tuổi, ở trong cái chùa tiền tỷ gần đấy có 1 cái đẹp hơn nhưng không quý bằng vì mới dựng lại.
Lại nói, cái khu vực này được lên thời sự vì "gìn giữ được nét kiến trúc cổ". Nhớ hôm đó ti vi còn quay những góc rất đẹp, ngoài ra còn có ai đó chụp ảnh được đăng trên Việt nam tàu nhanh, nhìn cổ kính lắm, đẹp lắm, mê man lắm, đến nỗi mà hôm đó mình phải ghi ngay địa chỉ lại để một ngày nào đó đến thăm.
Tình cờ hôm nọ đến đó, hoàn toàn tình cờ thôi nhưng mà đến đúng chỗ đó. Cứ như chuyện đùa. Nhưng đến để thấy là, công nhận, là có cổ kính thật nhưng mà hóa ra ti vi nói là giữ được "nét" cổ, thật là mỉa mai vcl :)).
Cuối cùng ý, có lòng thôi chưa đủ, phải có tiền nữa.

Thứ Ba, 11 tháng 8, 2009

Lately I've been hard to reach, I've been too long on my own




Lately I've been hard to reach, I've been too long on my own
Everybody has a private world, where they can be alone
Are you calling me? Are you trying to get through?
Are you reaching out for me? I'm reaching out for you...

Eminem quả nhiên là thiên tài, Queen không hổ danh là huyền thoại....
Ngày mai sẽ trở lại với âm nhạc. Hehe. Back to da LAB

Thứ Hai, 10 tháng 8, 2009

Lặng lẽ Hà Nội

Dạo này không có gì để show


Kể ra, mình rất lấy làm buồn vì có nhiều người phê phán chuyện mình hay qua lại với ng yêu cũ. Cơ bản là với mình chuyện đó không là gì cả và nó không nói lên gì cả. Ngay cả khi mình đi về xong thao thao với tất cả mọi người rằng người yêu cũ rất xinh thế này thế kia thì đó là vì mình thấy xinh thì mình khen thôi, hoàn toàn không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Tuy nhiên, khi mà người ta có người yêu rồi ( đã nhìn thấy mặt 1 thằng rất đáng ghét ở trong đt - cũng chả thèm hỏi có phải không nhưng chắc là phải, hehe ) thì việc người ta hay ý ới mình cũng có vẻ không thấy ổn lắm, mà nhất là, từ khi nói cho mình là có người yêu rồi thì thái độ có vẻ còn thân mật hơn cả trước ( hoặc do mình tự tưởng tượng ra ). Điều này xét theo khía cạnh nào cũng rất là không ổn. Việc này, nói lên rằng hoặc mình đã không còn vô tư hoặc người ta có cái gì không ổn với mình. Tất nhiên là mình không nói người ta yêu lại mình hay gì, mình chẳng bao h nghĩ thế nhưng mà dù sao cũng thấy không ổn.
Có lẽ là nên thay đổi một chút trong mối quan hệ này. Hì. Nói gì thì nói, từ trước đến nay, rất yêu quý người ta, kể cả, sau này đi nữa, vì nhiều lý do mà, nhưng mà cần có sự thay đổi gì đó.
Hoàn toàn không vì dư luận, cái đó mình suốt đời bỏ ngoài tai, mà là vì bản thân nhận ra những thay đổi. Đời thay đổi khi ta thay đổi.

Thứ Năm, 6 tháng 8, 2009

Áp lực từ nhiều phía


Đang cảm thấy rất là không muốn quan tâm đến cái gì. Còn 4 ngày nữa để ôn thi và sau đó còn 4 ngày để chơi nốt vụ hè. Có lẽ không có lúc nào cái cảm giác phân vân khi đang đứng ở giao lộ lại rõ ràng và dằn vặt dữ dội như lúc này. Đủ thứ chứ, dài hạn như sự nghiệp, tình cảm, gia đình, bạn bè, ngắn hạn như trả nợ môn như thế nào, học tiếng Anh ở đâu, rồi thì, còn mấy ngày cuối hè, dùng chúng thế nào. Nói vui vậy chứ những cái ngắn hạn toàn cái vớ vẩn, những cái dài hạn thì toàn cái đau đầu tưởng chừng vô phương cứu chữa. Ờ thì cũng chẳng phải lần đầu tiên và chắc cũng chẳng phải lần cuối cùng nhắc nhở bản thân rằng cuối cùng chính mình sẽ phải đưa ra sự lựa chọn, nhưng mà, ở giao lộ, có thể sẽ là 1 đi không trở lại. Khó chứ, đời người nào có phải ván cờ, sa cơ thì xí xóa.
Hầy. Nói gì thì nói, con người là tổng hòa các mối quan hệ xã hội, triết học thì như thế, còn áh, giống như là, hiệu ứng con bướm ý, biết đâu quyết định của mình, ví dụ, là sáng mai sẽ đi mua rau muống về ăn lại có thể gây ra thế chiến thứ 3 chẳng hạn. Càng nói càng thấy vớ vẩn nhưng để thấy rằng, giao lộ nó đang rất là dằn vặt mình. Hề.
Nhiều tiền không chắc đã tốt, ít tiền không chắc đã không tốt. Ví dụ thế, hoặc, biết nhiều quá có khi lại chết sớm, ngu si có khi hưởng thái bình. Lại có cái chuyện, được mất dương dương người tái thượng, khen chê phơi phới ngọn đông phong. Nói lảm nhảm để thấy rằng, đời chẳng biết thế nào mà lần. Có khi cứ kệ xác nó lại hay. Tuy nhiên, mình lại muốn mình là một người đàn ông "tương đối" có trách nhiệm, vì thế mình cũng không thể kệ xác được. Vậy, làm thế nào bây giờ?
Nói vậy để thấy rằng rất là dằn vặt. Liệu, có ai hiểu được, mình đang cố gắng thế nào nhỉ? Hoặc liệu, có phải mình đang tự hiểu lầm mình không?
lảm nhảm một hồi cũng chẳng đi đâu vào đâu. Thèm được như hoa Bồ công anh, bị cơn gió thổi một cái, tung vào trong gió và tan biến. Tất nhiên, tôi thèm cảm giác đó nhưng tôi cũng yêu cuộc sống của tôi, tôi yêu ba mẹ, tôi yêu bạn bè tôi và "các" người yêu tôi ( yeah ), ý tôi là tôi cũng không muốn tan biến, tôi chỉ thèm cảm giác đó thôi, vào bây giờ ý, mà thật ra là vài năm rồi. Hì hì, ngay bây h, muốn được ôm ông già, ôm bà già, ôm Dương, ôm Thành, ôm Tuấn Quỳnh, ôm Vân, ôm Thủy, ôm Diệp, ôm Mai, ôm Thu Anh, ôm Tú, ôm Tôm, tạm thời thiếu một vài người đang thấy ghét và phải nói là muốn chửi "địt mẹ thằng Hà"..... Hô hô. Lâu rồi mới viết cái gì độ nhảm cao đến thế.
@Núi + Ngân: trẫm cảm thấy bị hai ngươi bỏ rơi và đang rất là zỗi :))

Thứ Hai, 3 tháng 8, 2009