Thứ Hai, 11 tháng 8, 2008

nhạt

Đang thấy thảnh thơi, viết 1 tí.
Đại khái là thấy cái gì cũng nhạt nhạt. Càng lúc càng muốn 1 máy ảnh, 1 balô, 1 xe, ít tiền và té đi đâu đấy. Lên Tây Bắc. Nhưng 1 là tiền chưa có, 2 là trên đấy đang bão.
Càng lúc thấy con người với con người nhạt vl. Con người ta bây h có vẻ quá quan trọng hóa cái gì đó thể hiện ra ngoài, 1 cái gì đó bề nổi. Bề nổi kinh khủng. Con trai thì quá quan trọng hóa cái vấn đề bia rượu, tiệc tùng chơi bời. Con gái thì chăm chỉ thể hiện những tình cảm, tâm tư nguyện vọng và cái gì cũng cần thể hiện rõ ràng, rực rỡ. Bề nổi thật. Nhiều khi, chẳng thấy có đc mấy ai trong số những người mình coi là máu thịt dừng lại và cảm nhận được những thứ bên trong mà mình dành cho người đó. Hoặc là không cảm thấy đc những gì sâu sắc người đó dành cho mình. Mà chỉ thấy bề nổi. Haha. Thật ra, có 2 người, 1 là thằng Hà l*n, 2 là Link Tom. 2 người này, 1 thể loại là nói linh tinh không liên quan vấn đề nhưng vẫn hiểu, 1 thể loại là nói ít hiểu nhiều ( chính xác là lão ý là thể loại không nói nhưng vẫn hiểu ). Tạm thời thì, nghĩ đến 2 người đó thấy vui vui nhẹ nhàng trong lòng. Haha.
Dạo này lười đi chơi. Thật ra cái đầu tiên trong đầu mình là "trong người không có tiền" nên ngại đi. Nhưng nói đi thì nên nói lại rằng cái đó giải quyết rất nhanh nếu đã muốn đi. Cái thứ đến là kêu bận. Cái này thì, thật ra là đéo bận gì cả. Hoặc nếu bận thật thì nếu đã thích, thì cũng bỏ bận đấy mà đi. Nhớ hôm trc thằng Kiên đi, mình mò từ trên Sơn Tây ra chỗ đéo j cuối Phan Đình Phùng Hàng Lược khỉ mẹ j đó ăn lẩu uống rượu, xong sáng hôm sau lại mò lên Sơn Tây sớm, cũng là để thấy, lần đó mình thực sự muốn đi. Còn, nhiều khi, bây h, nhiều đứa rủ rê, có thể lúc đầu cũng xôm, nhưng lắng xuống nhanh lắm. Rồi đến lúc đéo biết nói cái j với nhau thì lại nặn ị ra mà ném vào mặt nhau, xong rồi để đến lúc thộn ra nhìn mặt nhau 10p đéo biết nói cái j bảo "thôi đi về". Có thể, đó là bình thường với nhiều cuộc đi chơi nhưng đó là cái mình không thích, thậm chí là ghét nhất trong các loại. Nói chung là những phút kiểu đó là cô đặc của sự nhạt giữa con người với nhau. Thật sự là kinh khủng ghê gớm.
Nói những cái này, lại nhớ đợt đi Pù Luông. Đi cùng Link Tom. Thật sự là chẳng cần phải nói nhiều. Có những lúc sôi động, vui vẻ, có lúc lắng đọng, suy nghĩ, nhưng không có nhạt. Bây h nghĩ lại những hôm đó thấy thèm kinh khủng. Haizzz.
Tuần sau thứ 5 thi, thứ sáu sẽ đi Đường Lâm. Cũng gần thôi. Đi với thằng Hà, 1 máy 1 chân, 1 ít thức ăn + tiền mặt, 2 điện thoại, 1 pda, 2 mũ bảo hiểm, 1 xe máy. Sáng đi tối về. Chụp ảnh, đi lại, thay đổi không khí. Ít nhất không sợ nhạt.

Haha.

Nhớ rằng, cũng có người từng nhận ra rằng, mình luôn đòi hỏi 2 chiều tương đương nhau trong mọi mối quan hệ. Thật sự là điều đó chưa bao h thay đổi. Có điều bây h mình chưa thực sự thấy đc điều đó ở một số người. Nói thế nào nhỉ. Nhiều khi là 1 cái chạm nhẹ, vào đúng chỗ, đúng thời điểm, và không hơn thế, cũng đã là đầy tràn thương yêu và quan tâm. Haha. Nhảm thật. Đang vẫn kiên nhẫn lắm.

1 nhận xét:

lotterite nói...

Lâu lắm rồi mới vào blogger. Thấy anh vẫn viết ... :D