Thứ Ba, 8 tháng 7, 2008

1 chút suy nghĩ



Nhiều khi mình băn khoăn về cách thể hiện tình cảm của 1 số người. Mà lại còn là rất rất nhiều người như thế. Đơn giản như thế này. Khi có 1 ai đó (mà những người kia "cho là" ai đó thân thuộc với họ) chết đi hoặc như thế nào đó không còn ở bên cạnh (hiểu như thế cũng được) thì tỏ ra 1 cái j đó mình cảm giác là thương tiếc thái quá. Ít ra mình nghĩ là vậy. Giống như 1 phong trào hơn là cái gì xuất phát từ đáy lòng. Và dưới quan sát của mình mình thấy giống 1 trò hề. Tất nhiên đây là những điều hết sức chủ quan và mình không nói ra với ai. Tất nhiên viết ra ở đây cũng không ngại ai đọc đc, nhưng ai đọc được (hay bị đọc phải) thì đừng nhảy dựng lên nhé... chưa chắc tớ nói ấy ^^
Đối với mình, chết chắc chắn là hết. Bày tỏ gì người chết cũng không biết được. Não ngừng hoạt động mà ^^. Hoặc ít ra là biết cũng chẳng để làm cái gì. Hoặc 1 cách nghĩ khác là, tất nhiên là ai cũng có tâm tư tình cảm, nhu cầu chia sẻ, nhưng không cần thiết phải thể hiện 1 cách thái quá. Có nhiều trường hợp, mình quan sát được rằng khi còn sống thì không quan tâm gì đến nhau ( hoặc không quan tâm mấy) nhưng khi người này mất đi rồi thì người kia còn sống, có những biểu hiện mình cho là thái quá, biểu hiện... nói thế nào nhỉ... tức là "điên điên khùng khùng".. dù sao đi nữa, nó là quá mức. Nếu mình là người đã chết và mình có tí ý thức nào đó mà mình biết được những điều như thế mình sẽ lấy làm khó chịu. Nếu để tóm lại thì là dành những gì tốt đẹp nhất cho nhau khi còn sống. Chứ không phải đốt mấy lời vô nghĩa. Thật sự là như thế.
Nhiều khi không biết có phải mình dửng dưng với cuộc sống không, mình không bao h có những cảm xúc và suy nghĩ giống nhiều người. Nhưng mà, người với người, những ai đã thân thì là máu thịt, mà những ai không thân tức là cũng chỉ là qua đường, người bước qua đời nhau mà thôi. Phải thừa nhận là như thế. Chúng ta tình cờ gặp nhau giống như những người đi xe bus vậy. Và phải thừa nhận là tôi xuống xe rồi tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa. Vì thế nếu tôi có lấy làm cảm kích anh đã nhường ghế cho tôi hay là anh như thế nào đó thì tôi cũng vẫn chỉ là có tí cảm kích thôi. Anh vẫn không là gì của tôi. Tôi vẫn không quý anh. Còn nếu có gì đó gắn kết chúng ta, thì lại khác, anh là 1 phần trong tôi và tôi không bao h từ bỏ anh, tôi sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp nhất của tôi cho anh, cho đến khi anh làm tôi hiểu là anh không cần tôi nữa ( đoạn này rất là khó trình bày). Và điều tôi nhấn mạnh ở đây là tôi làm điều đó KHI ANH VẪN CÒN SỐNG. Vì khi chết rồi, anh cũng như tôi, đều chỉ còn là cát bụi, hoặc khác, tôi thích hỏa táng, thì tôi thành tro, có thế thôi.
Thật ra thì, mình cũng không tin vào linh hồn. Nhưng mình lại có cảm giác, mỗi người, đều lưu giữ 1 phần của ai đó mình yêu quý trong tâm trí. Cảm giác thôi. Thế nên, 1 cách chủ quan mà nói thì, mình sẽ không viết những gì "đó đó" lên blog ^^ cho người khác đọc thay vì giữ nó trong lòng để dành cho riêng người nào đó.
Một chút linh tinh. Đừng thắc mắc hay ý kiến.

1 nhận xét:

Phương Mai nói...

có bị điên ko nhở...ko có comment gì về nh cái trong blog cả...chỉ là muốn nói đã đọc lại nó...