Thứ Ba, 29 tháng 7, 2008

Đau lần cuối - MPaKK


Dau lan cuoi - MPaKK
ver1
Chắp tay lạy chúa con mong người
Mang lại cho con này sáng tươi
1 ngày con được sống trong hạnh phúc không phải buôn đau không phải bận tâm về 1 người
1 ngày bắt đầu bằng nụ cười
Và không phải khóc vào phút cuối
1 ngày con không còn yếu đuối
sẽ quên hết đi tất cả mà không vương vấn hay là tiếc nuối
Nhưng
Liệu em nào có biết không
mong ước thì nào có giản đơn
và anh biết làm j hơn là ngồi nguyện ước ,
ước mong anh có thể quên em , và xóa tan đi đc nỗi nhớ hằng đêm.

Bên thềm mưa đang rơi rơi
Mang tiếng khóc như không lời
Mùa hạ đã đến rồi mà sao tim anh chỉ toàn thấy giá lạnh
1 mình anh trong đêm tối hiu quạnh riêng mình anh
Nhưng dường như xung quanh anh vẫn còn đâu đây là tiếng cười đùa của em đó
Đau thật đau vì giờ đây anh đã mất em
Nhưng anh đang cố quên đi mau thật mau Những ngày tháng nhiệm màu đó
Và vào ngày em bước đi qua cánh cửa mà vẫn để ngỏ
Anh biết rằng em đã muốn chối bỏ như chưa từng có 1 tình yêu

Chorus:
Dĩ vãng hãy cuốn theo mây trời
Cô đơn mình anh ôm sầu nhớ
Sao không quên đi mau những tháng năm ta bên nhau
Luyến tiếc chi cho thêm đau ,
Níu kéo chi làm khổ nhau , chôn vùi niềm đau.

Dĩ vãng hãy cuốn theo mây trời
Kĩ niệm ngày xưa đã phôi phai
người nhắc làm chi luyến tiếc làm gì
Một tình yêu đã vỡ tan
Chôn vui niềm đau

ver
chỉ vì một mình em thôi một ai khác anh không thiết
nhưng vì sao em vẫn đi, vì một lý do anh không biết
anh hỏi em, nhiều không xiết, nhưng vẫn không biết rồi không biết
một giấc mơ chợt tan biến khi hạnh phúc đã chợt ẩn hiện
một lâu đài tan biển, còn lại mình anh giữa biển
giữa cô đơn chìm sâu, bầu trời xanh nay đã phai mầu theo một cuộc tình cứ ngỡ là đậm sâu
cứ ngỡ là dài lâu
lại tan đi sau vài câu
cứ nghĩ mãi rằng tại đâu
em nói "em kô quay lại đâu"
nhưng ánh mắt em lại đau,
vậy tại sao phải đi mau?
anh vẫn giữ 13 thư anh nhận trong 6 tháng
anh vẫn hay đọc khi anh chán
nhưng còn em đâu, chỉ 15 phút từ Láng thôi mà sao như đang ở 1 chân trời khác
những khi gặp em, tay anh như là tay người khác, no
muốn đưa lên chạm vào má em một lát
nhưng lại sợ em lại tan biến trong giây lát
hay cũng sợ người anh chạm vào là 1 người khác
không phải em
không phải em ngày xưa của anh mà là 1 người khác

(Chorus)

ver3
bài hát đầu tiên là cho em
bài hát cuối cùng cũng về em
chắc chắn là anh không đợi em nhưng tim anh vẫn luôn có em
"vì sao em ra đi", anh vẫn hỏi anh hằng đêm
cũng chắc rằng sẽ gặp người bằng em
nỗi đau sẽ vơi bớt hoặc là tăng thêm
cũng không biết nữa
ở đây như đêm dù đang là giữa trưa muốn hỏi rằng em đã yêu lần nữa chưa
dòng đời trôi nổi hằng ngày vẫn đẩy đưa
biết đâu một ngày anh gặp lại em khi em không còn đang đi trong vội vã nữa
cũng không biết nữa
anh cũng không biết rằng liệu bao h mới đến được ngày hôm đó nữa
và dù có ngày hôm đó thì liệu có ai trong 2 chúng ta có còn đc như ngày xưa giống như đến ngày em nghe bài này thì anh đã không còn rap nữa
một tình yêu khác bắt đầu cùng em thì đến h này cũng đã gần tắt lửa
không tình yêu nào sống được bằng 1 nửa
giống như không có sự thật nào có thể thật bằng 1 nửa
hay không có trái tim nào có thể đập được bằng 1 nửa

(chorus)





Mặc dù phương châm của mình là viết rap phải thật nhưng chưa bao h viết 1 bài nào có thể thật đến như thế này. Phải chăng vì thế mà nghe rất thích....
có 1 bản sửa lỗi chất lượng cao khác :D

Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2008

Vẩn vơ

Haha. Kể ra mà có thêm Chi thì vui biết mấy. Nhưng mà Oanh thì vui kiểu khác. Haha. Tự dưng mình già rồi tiếp xúc với bọn trẻ thấy vui vui là lạ. Mà cũng thấy rằng, đúng là mình đang già đi nhanh chóng. Quyết định refresh lại lối sống 1 tí nữa, cho đỡ cụ và đỡ gì gì đó. Ờ thì viết ra ở đây là thế nhưng cũng không biết là sẽ thay đổi, làm mới cái gì nữa. Chỉ là thấy cần thay đổi 1 tí tị tì ti.
Hôm nay có 1 cuộc nói chuyện ngắn, phải chăng 23 tuổi là đủ để bắt đầu tính cái gì đó "nghiêm túc"??? Ờ thì nói thế thì chán rồi. Nghỉ thôi.

PS: nếu ai thắc mắc thì entry trc post ảnh Thu Anh. Ảnh đó thật là xinh.

Thứ Năm, 10 tháng 7, 2008

lah lah lah - so sweet!!!!

haizzzzz


Được mất dương dương người tái thượng
Khen chê phới phớ ngọn đông phong.

Sự được mất ở đời khó mà nói trc được nhưng mà chết thì chắc chắn là mất....
Vậy đấy...

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2008

1 chút suy nghĩ



Nhiều khi mình băn khoăn về cách thể hiện tình cảm của 1 số người. Mà lại còn là rất rất nhiều người như thế. Đơn giản như thế này. Khi có 1 ai đó (mà những người kia "cho là" ai đó thân thuộc với họ) chết đi hoặc như thế nào đó không còn ở bên cạnh (hiểu như thế cũng được) thì tỏ ra 1 cái j đó mình cảm giác là thương tiếc thái quá. Ít ra mình nghĩ là vậy. Giống như 1 phong trào hơn là cái gì xuất phát từ đáy lòng. Và dưới quan sát của mình mình thấy giống 1 trò hề. Tất nhiên đây là những điều hết sức chủ quan và mình không nói ra với ai. Tất nhiên viết ra ở đây cũng không ngại ai đọc đc, nhưng ai đọc được (hay bị đọc phải) thì đừng nhảy dựng lên nhé... chưa chắc tớ nói ấy ^^
Đối với mình, chết chắc chắn là hết. Bày tỏ gì người chết cũng không biết được. Não ngừng hoạt động mà ^^. Hoặc ít ra là biết cũng chẳng để làm cái gì. Hoặc 1 cách nghĩ khác là, tất nhiên là ai cũng có tâm tư tình cảm, nhu cầu chia sẻ, nhưng không cần thiết phải thể hiện 1 cách thái quá. Có nhiều trường hợp, mình quan sát được rằng khi còn sống thì không quan tâm gì đến nhau ( hoặc không quan tâm mấy) nhưng khi người này mất đi rồi thì người kia còn sống, có những biểu hiện mình cho là thái quá, biểu hiện... nói thế nào nhỉ... tức là "điên điên khùng khùng".. dù sao đi nữa, nó là quá mức. Nếu mình là người đã chết và mình có tí ý thức nào đó mà mình biết được những điều như thế mình sẽ lấy làm khó chịu. Nếu để tóm lại thì là dành những gì tốt đẹp nhất cho nhau khi còn sống. Chứ không phải đốt mấy lời vô nghĩa. Thật sự là như thế.
Nhiều khi không biết có phải mình dửng dưng với cuộc sống không, mình không bao h có những cảm xúc và suy nghĩ giống nhiều người. Nhưng mà, người với người, những ai đã thân thì là máu thịt, mà những ai không thân tức là cũng chỉ là qua đường, người bước qua đời nhau mà thôi. Phải thừa nhận là như thế. Chúng ta tình cờ gặp nhau giống như những người đi xe bus vậy. Và phải thừa nhận là tôi xuống xe rồi tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa. Vì thế nếu tôi có lấy làm cảm kích anh đã nhường ghế cho tôi hay là anh như thế nào đó thì tôi cũng vẫn chỉ là có tí cảm kích thôi. Anh vẫn không là gì của tôi. Tôi vẫn không quý anh. Còn nếu có gì đó gắn kết chúng ta, thì lại khác, anh là 1 phần trong tôi và tôi không bao h từ bỏ anh, tôi sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp nhất của tôi cho anh, cho đến khi anh làm tôi hiểu là anh không cần tôi nữa ( đoạn này rất là khó trình bày). Và điều tôi nhấn mạnh ở đây là tôi làm điều đó KHI ANH VẪN CÒN SỐNG. Vì khi chết rồi, anh cũng như tôi, đều chỉ còn là cát bụi, hoặc khác, tôi thích hỏa táng, thì tôi thành tro, có thế thôi.
Thật ra thì, mình cũng không tin vào linh hồn. Nhưng mình lại có cảm giác, mỗi người, đều lưu giữ 1 phần của ai đó mình yêu quý trong tâm trí. Cảm giác thôi. Thế nên, 1 cách chủ quan mà nói thì, mình sẽ không viết những gì "đó đó" lên blog ^^ cho người khác đọc thay vì giữ nó trong lòng để dành cho riêng người nào đó.
Một chút linh tinh. Đừng thắc mắc hay ý kiến.