Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010
1 month
one month before a very decisive point. Don't really know what it will turn out to be but I will give my best shot.
Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010
Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010
So... what?
I'm selfish. That's one thing I know for sure. Therefore, I feel it is pretty hard to bear "that thing". Sigh. I really don't know how to sweep it all away from my mind. Sigh again. Sometimes I think it has gone away, but the fact is that it still hovering around me and that I'm still suffering from it. WTF is wrong here???
Thứ Sáu, 3 tháng 12, 2010
Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010
Cạn khô
cảm giác bản thân đang dần cạn khô cảm xúc, sức lực và nhiệt thành. Hy vọng vào 1 ngày mai tươi sáng hơn
Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010
WOW
my life have changed recently. Wow. Haven't figured out how to handle this yet. I'm still a boy, running around with his dreams. Oh. In the middle of the night, so depressed.
Well, well, well. Let it be. Thinking about it every day and night can only bring more stresses.
Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010
Ôi
Đã từ bao giờ ai hỏi gia đình mình thế nào mình toàn bảo, 2 bố mẹ, 1 con trai và 1 con mèo. Giờ thì thiếu con mèo rồi. Nói chung nuôi mèo vất vả khổ sở nhiều thứ, hi sinh nhiều thứ, nhất là cái mùi ở nhà mình, là giường chiếu tủ bàn... nhưng so với niềm vui con mèo mang đến thì chả là gì. Nhà mình nuôi con này từ trước khi mình thi tốt nghiệp cấp 3. Hôm đi thi đại học còn dậy sớm đi tìm nó vì tối hôm trước nó bị rơi xuống tầng 1. Nói chung không phải con mèo duy nhất nhà mình nuôi nhưng mà là con ở nhà lâu nhất.
Con Ngân bảo mèo Tây ngu nhưng mà tình cảm. Mình thấy con này chỉ giả vờ ngu chứ khôn như quỷ, đã đòi ăn thì không bao giờ là không được, ngoài ra không bao h cho người lạ gặp. có ai đến trước cửa là chạy mất. Ngoài ra tình cảm thì đúng rồi. Đi học về là nó ra đợi ở cửa. Ông bà già về cũng ra cửa đợi. Haha. Giờ về đếch thấy có cái gì thật là trống vắng. Chẹp.
Coi như nó đi theo tiếng gọi tự do. Mèo đẹp thế chắc chẳng lo người ta ăn thịt. Ai bắt được nuôi tử tế thì tốt. Mà không thành mèo hoang cũng được, miễn đừng có bị gì.
H có cho mèo đẹp gấp 10 lần cũng chả nuôi. Chán. Haizzz. Nếu mà nhà có chuột, thì chắc lại phải kiếm 1 con thôi. Nhưng mà chỉ có 1 con Bông mà thôi, kiếm đâu ra con khác nữa đây?
Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010
Dạo này đẻ khỏe phết
Ít nhất mặt tích cực là mình có thể giải tỏa được cảm giác tù túng ở trong cái xã hội này. Mặt tiêu cực là càng ngày mình càng nhìn đời một cách tiêu cực. Mặc dù vậy mình nghĩ đó là mình thực tế.
Thứ Tư, 8 tháng 9, 2010
Đi một ngày đàng
Hôm nay gặp 1 người vừa dùng vertu, vừa dùng iPhone 4, vừa dùng iPad. Thật là vãi lệ. Quan trọng là, có vẻ người đó, dùng những cái này rất hiệu quả chứ không phải mua để thể hiện đẳng cấp (tất nhiên là ngoài cái vertu).
Nhưng đằng sau ấn tượng ban đầu, là cả một sự ngưỡng mộ ở mình. Hào sảng, nói chuyện lưu loát, hiểu biết, cởi mở, tài năng và ... chả biết còn bao gồm gì nữa. Nếu không có vertu đi nữa, mình vẫn biết người này hoàn toàn không tầm thường, chỉ qua mấy câu nói chuyện. Về sau hỏi thêm thấy rằng, người này còn vượt hẳn ra ngoài tầm tưởng tượng của mình, nhưng cũng phải thôi, "bóng sáng" thế cơ mà.
Chẹp, đi một ngày đàng, học 1 sàng khôn. Càng ra ngoài càng thấy mình nhỏ bé và cần nhiều nữa ý chí vươn lên. Quá nhiều thứ cần học hỏi. Nhưng sung sướng. Sướng vì được mở tầm mắt, sướng vì được gặp người như thế và sướng hơn là mấy hôm nữa, lại được "làm việc" chung với người như thế.
Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010
Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010
Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010
Back
Chào quý công ty.
Tôi tên là Trần Minh Phương, ở Hà Nội và là sinh viên vừa tốt nghiệp ĐH Giao thông vận tải. Mặc dù chuyên ngành của tôi là xây dựng cầu đường và tôi tốt nghiệp với hạng Khá và tự đánh giá mình nằm trong số 10% số sinh viên xuất sắc nhất tốt nghiệp cùng chuyên ngành nhưng tôi có một sở thích với điện thoại nói riêng và các thiết bị điện tử kĩ thuật số nói chung, và trải qua nhiều năm, tôi cũng đã có kinh nghiệm và hiểu biết nhất định về lĩnh vực này.
Vì vậy tôi mạnh dạn viết thư cho công ty để tìm kiếm công việc phù hợp với sở thích của mình, đó là công việc thử các thiết bị điện tử của hãng hoặc của các hãng khác và đưa ra báo cáo, đánh giá về sản phẩm, bằng tiếng Việt và tiếng Anh. Tôi có thể làm công việc này dưới dạng part-time hoặc full time, có thể làm ở nhà hoặc làm tại văn phòng của công ty.
Tôi rất thích công việc này và nhận thấy mình đủ năng lực để làm tốt nó. Nếu được nhận tôi cam kết sẽ thực hiện đúng và đầy đủ các chính sách bảo mật về sản phẩm của hãng.
Rất mong nhận được hồi âm của công ty.
Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010
Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2010
Đéo mẹ
Hehe.
Đang làm đồ án căng thẳng. Mấy hôm nữa ký duyệt lằng nhằng, h mới phang được tầm 20 trang lẻ.
Đéo mẹ. Cứ như trò hề. Có những thằng đã phang tầm 150 trang rồi. Đúng là ngớ ngẩn thật đấy. Chẳng hiểu, có được bao nhiêu trong đầu mà xổ ra lắm thế.
Mình thì, cũng chẳng ham viết ra nhiều làm gì. Thôi thì cứ túc ta túc tắc làm đến đâu thì làm. Tự dưng nửa có ý muốn nó đình chỉ mình để mình có thời gian đi chơi, nửa cũng muốn ra trường cho đúng hạn cho nhẹ nợ. Chán GT lắm rồi.
Thứ Hai, 1 tháng 3, 2010
Battle
Thứ Tư, 17 tháng 2, 2010
Xuất đầu lộ diện
Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2010
Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2010
Feel like I'm on a vacation
Đã được giao đồ án nhưng chắc là không làm cái ý. Thầy bảo đi kiếm hồ sơ kiểm định về làm. Ok thôi. Chuyện nhỏ.
Những ngày cuối cấp đại học này, công việc thì cũng không ít nhưng cảm giác như đang đi nghỉ vậy. 5 năm nhìn lại, được mất đều có cả. Có những thứ trôi đi không trở lại, tiếc nuối vì để lỡ thứ này thứ kia. Có tí tự hào về một số thứ đã làm được mà rồi sau này muốn cũng không thể có cơ hội. Con đường phía trước còn hỗn mang chưa biết đi đâu về đâu nhưng lúc này cảm thấy thời gian đang trôi chậm lại hơn bình thường, chắc là, để bản thân mình tận hưởng những ngày cuối cấp. Cảm giác không hề giống cuối cấp 2 hay cấp 3. Nó thật sự khác.
Những ngày cuối cấp đại học này, công việc thì cũng không ít nhưng cảm giác như đang đi nghỉ vậy. 5 năm nhìn lại, được mất đều có cả. Có những thứ trôi đi không trở lại, tiếc nuối vì để lỡ thứ này thứ kia. Có tí tự hào về một số thứ đã làm được mà rồi sau này muốn cũng không thể có cơ hội. Con đường phía trước còn hỗn mang chưa biết đi đâu về đâu nhưng lúc này cảm thấy thời gian đang trôi chậm lại hơn bình thường, chắc là, để bản thân mình tận hưởng những ngày cuối cấp. Cảm giác không hề giống cuối cấp 2 hay cấp 3. Nó thật sự khác.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)